– Là những lần đèo nhau đi học trên con đường quen thuộc.
– Là cùng bạn cùng bàn ngây ngô nhìn đoàn tàu chạy bên ngoài cửa sổ.
– Là bài kiểm tra luôn phiên nhau 1 đứa học thuộc mấy đứa còn lại ngồi chép.
– Là bài thơ, đoạn văn phân tích mãi chẳng nổi 2 mặt giấy.
– Là những lần ngủ gục, ăn vặt ngon lành trong lớp.
– Là những lần buồn bực khi nhìn lớp khác ra về trước.
– Là cái mặt đực ra khi vào lớp thấy đứa nào cũng cặm cụi chép bài, còn mình thì ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra?!
– Là khi cả lớp đang ồn hơn cả chợ, đột nhiên im lặng, đến nổi nghe được tiếng thở của từng đứa.
– Là khi chưa học bài. Cô lại gọi cái đứa trùng tên mình lên bảng. Khoảnh khắc cô đọc tên nó xong mình như chết đi sống lại vậy…
– Là vở càng ngày càng mỏng vì xé giấy kiểm tra và phân phát cho mấy đứa xung quanh.
– Là khoảnh khắc 11h30 đứa nào cũng kêu đói và chực chờ những tiếng trống vang lên.
– Là những lần giải đề mệt mỏi.
– Là “cậu ấy” của năm ấy.
– Là những trò con bò ngu đần nhất nhưng đứa nào cũng tham gia.
– Là hành lang dài hun hút, là khoảng cách từ tầng 1 đến tầng 2 trong ba năm ròng rã.
– Là những lần giúp đỡ nhau không một chút toan tính chỉ vì tụi nó là BẠN của nhau mà thôi.
– Là những dòng nước mắt lần đầu cũng như lần cuối được thấy trên gương mặt tụi nó ở lễ Tri ân cuối đời học sinh… “
Giá như năm đó mỗi ngày đến trường tôi cố gắng nhìn mọi thứ thật lâu, cố gắng chăm chú nghe cô giáo giảng bài, cố gắng bên cạnh bạn bè nhiều hơn nữa, giá như năm đó tôi không trốn tiết học cuối cùng… thì bây giờ không phải nói ” giá như”…
Comments 1